Thứ Hai, 3 tháng 6, 2013

Như cánh vạc bay - Khánh Ly

Năm sáng tác: 1964
Ca sĩ thể hiện: Khánh Ly


Nắng có hồng bằng đôi môi em
Mưa có buồn bằng đôi mắt em
Tóc em từng sợi nhỏ
Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh

Gió sẽ mừng vì tóc em bay
Cho mây hờn ngủ quên trên vai
Vai em gầy guộc nhỏ
Như cánh vạc về chốn xa xôi

Nắng có còn hờn ghen môi em
Mưa có còn buồn trong mắt em
Từ lúc đưa em về
Là biết xa nghìn trùng

Suối đón từng bàn chân em qua
Lá hát từ bàn tay thơm tho
Lá khô vì đợi chờ
Cũng như đời người mãi âm u

Nơi em về ngày vui không em
Nơi em về trời xanh không em
Ta nghe từng giọt lệ
Rớt xuống thành hồ nước long lanh



Nói tới cái tên : Trịnh Công Sơn ...

Hẳn với những người yêu âm nhạc Việt nam , ko ai mà ko biết một vài bài hát của ông ..

Tôi biết đến nhạc của ông khi 15 tuổi , nhớ ngày đó chú bên hàng xóm nhờ tôi ra hiệu sách mua hộ chú bộ dây đàn ... Và cũng từ đó tôi theo chú học ghi ta ....  Hơn 25 năm đã trôi qua ,hình ảnh ngày ấy chẳng bao giờ mờ phai . Cũng như bài hát đầu tiên tôi đến với nhạc Trịnh vẫn mới tinh khôi như ngày nào . Dù rằng hiện tại tôi ko bao giờ cầm lại ghita nữa ...Cho 1 kỷ niệm , cho 1 nỗi buồn khắc khoải trong hư vô xa , thật xa như cánh vạc bay...  
  
 Ngày đó tôi hát để mà hát , để mà ghép với các hợp âm chứ đâu có cảm nhận gì!...Chỉ mãi đến sau này khi đã lang thang , đã trải nghiệm và đã ngộ ra nhiều điều từ cuộc sống . Tôi thấy yêu , thấy gắn bó với những bài hát của ông ...   Và cũng như là 1 định mệnh , bài hát đầu tiên tôi làm quen với nhạc ông cũng có lẽ là bài hát sẽ đi cùng tôi suốt cuộc hành trình đời mình .
 Ừ nhỉ !... Vậy là ta xa nhau , em còn nhớ những con đường ngày xưa ? Những con đường hằn bao kỷ niệm , đầy ắp dấu yêu .Sỏi đá chắc đã quên dấu chân
chúng mình , quên gót chân anh và em ...
Ngày đó , mỗi khi nhớ đến em anh thường ôm đàn thả hồn mình phiêu du , chơi vơi ...
Em ko đẹp lộng lẫy , ko hút hồn người khác khi giáp mặt ... Nhưng càng ngắm kỹ , ở em có 1 chút đài các , 1 chút quý phái pha lẫn chút diệu vợi ... Anh ngắm , anh thầm hỏi mình , thầm so sánh :
 Nắng có hồng bằng đôi môi em 
 Mưa có buồn bằng đôi mắt em  
Tóc em từng sợi nhỏ 
 Rớt xuống đời làm sóng lênh đênh ...

 Anh cứ mải mê vẽ em với môi hồng và mắt biếc , vũ trụ là em với muôn vàn tia lấp lánh . Khi yêu , người ta ai cũng lãng mạn , cũng xây bao mộng ước thật đẹp . Xây những lâu đài cho 2 người , ở đó có nắng , có gió , có những bông hồng đủ màu khoe sắc ....  Em đứng trên ban công đưa tay hứng gió trời , để gió hôn lên mái tóc bay bay ,bồng bềnh ...
       Gió sẽ mừng vì tóc em bay ...
Đưa tay em gom mây , mây ôm bờ vai em hờ hững .... Bờ vai em gầy guộc nhỏ nhưng vẫn đủ cho anh dựa vào . Khi đó anh thấy lòng thật bình yên . Bình yên để thả hồn tới những chân trời xa . Tĩnh lặng , ấm êm , phiêu hốt ...
     Cho mây hờn ngủ quên trên va
      Vai em gầy guộc nhỏ 
      Như cánh vạc về chốn xa xôi ... 
 
Môi em nắng có ghen hờn ? Trong đôi mắt biếc , giọt mưa còn buồn ? ... Trong xa xăm , hư vô nơi ấy ko xa nhưng lại xa nghìn trùng .Thoảng như đâu đó vẫn còn dấu chân em để lại trên con đường mình đã đi qua ? Lặng lẽ nơi này ta mơ về em . Trong mơ ... Em , với đôi mắt buồn vời vợi , làm đắm chìm bao gã si tình như ta ?... Ngày qua ngày , tiếp nối . Kỷ niệm ngày xưa bất chợt ùa về vẹn nguyên như chưa từng có dấu tích của thời gian bội xóa .
 Thôi em nhé !...Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại  ? Cuộc tình nào đã ra khơi ta còn mãi nơi đây ...Những giấc mơ xưa xin trả lại cho ta , cho em . Trả lại 1 thời em và ta đã đi qua . Hãy cất nó vào khoảng trời riêng , hãy để nó trinh nguyên như nó đã từng là như vậy...Cuộc đời đâu có cho ta bình yên ? Đâu có cho ta thỏa mãn những giấc mơ bình dị ? Biến cố và bất chắc đã chia lìa , đã làm đứt đoạn bao cuộc tình đầy thơ mộng . Biết bao nuối tiếc tìm về , vẫn biết em của ngày xưa :
           Nắng có hồng bằng đôi môi em
           Mưa có buồn bằng đôi mắt em?             
              Tóc em từng sợi nhỏ
            Rớt xuống đời làm sóng lêng đênh
 và của bây giờ :
       Nắng có còn hờn ghen môi em?
       Mưa có còn buồn trong mắt trong?
       Nhưng anh biết :
      "Từ lúc đưa em về là biết xa nghìn trùng."

Yêu là biết sẽ có lúc chia tay , để rồi sầu muộn hóa thành âm u ...
...............................................................................................

 Em ! Người ta hay nói "hồng nhan -bạc phận"...Nó có đúng hay ko cũng tùy số phận của mỗi người . Chia tay- người

ta có thể cầu mong cho nhau có bến đỗ hạnh phúc , có cuộc sống bình yên . Và cũng có thể người ta mang mối oán trách , mang theo hận thù ? Dẫu có thế nào đi chăng nữa ta vẫn luôn tự hỏi , luôn muốn tìm xem hiện tại ta và em đang sống ra sao ? 
Nơi em qua , suối đón bàn chân em .. .
Lá hát từ bàn tay em thơm tho ... Cồn cào , khắc khoải trong trong ta mãi mãi 1 mối nghĩ suy , 1 chuỗi
dài trăn trở : Nơi em về đó , ngày có vui ? Nơi em về đó trời có
xanh ??? Ta vẫn cứ dõi theo mãi hình bóng em , dõi theo đôi vai gầy guộc nhỏ như cánh vạc bay về nơi ấy mù xa ...Dù chỉ
còn là đốm nhỏ, mỏng manh chẳng rõ ràng nhưng cũng ko hẳn là sương là khói để
lãng quên , để 
mất nhau ...
Thôi em nhé !...Hãy lãng quên đi , có nhìn lại hãy chỉ xem là giấc mơ thôi. Ta đã mất nhau trong đời ... 
 Nơi đó em về có long lanh hồ nước ...Là những giọt nước mắt chắt lọc bởi các cuộc tình trong nhân gian ... Những giọt lệ rớt xuống đời thành sóng lênh đênh ...
 Dấu yêu hãy chôn sâu ... Tuy có muốn mặc lòng, vẫn có những u uẩn cứ đi theo ta. Bóng ma quá khứ, như món nợ tiền kiếp....Rũ bỏ yêu thương , rũ bỏ hận thù ta về với ta ... Với kiếp phiêu du , với đời quên lãng ...
  Nguồn: kelangthang_TBH blog

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét